Nguyên Thạch

Dáng Ngọc

Em qua phố biển hương ngây ngất.
Đẹp quá bé ơi.
Vạt áo dài.
Gió thu nhẹ vuốt làn tóc mượt.
Hôn nhẹ dáng ai.
Nét trang đài.
Hồn theo khói thuốc tôi ghen gió.
Vờn mãi sau lưng ghẹo bóng ai
Tôi ước là mây về che nắng.
Bằng Lăng mơ được đóa tím cài.
Lác đác giọt mưa về phố biển.
Làm ướt mắt ai hạt đen tuyền.
Thanh tao dịu vợi hương đồng nội.
Dịu dàng ngát tỏa cả trời duyên.
Con gái nhà ai mà đẹp quá.
Ngẩn ngơ lãng tử lặng cả hồn.
Có chiếc bàng rơi tôi vội nhặt.
Ghi lên chiếc úa một dòng thơ.
Nhẵn ghế ngồi đây dài tháng đợi
Chiều tan trường học ngắm người mơ.
Hai năm lận đận.
Thơ thành tập.
Hai năm nghiêng bút dáng thẩn thờ.
Mỗi lần qua phố em ngần ngại.
Bởi nét đăm chiêu của người ta.
Dường như bước ngọc hơi lúng túng.
Thơ tương tư ấy.
Tặng làm quà.
Hai mươi năm trở lại chiều phố biển.
Nhấp nhô sóng dậy luống ngậm ngùi.
Tập thơ ngày cũ trang kỷ niệm.
Người xưa biền biệt.
Hút dòng trôi

Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 13.10.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Dáng Ngọc"